Đoạn 18
Trước đây tôi vẫn biết trái đất rất tròn, nhưng không ngờ hôm nay gặp lại mới hiểu hóa ra cuộc đời này lại luẩn quẩn đến thế, luẩn quẩn mãi không dứt được, người với người đi hết một vòng cuối cùng lại gặp nhau.
Nhìn thấy Huy, tôi sững sờ không sao tin được, cứ thế ngồi đần ra nhìn chằm chằm anh. Trong khi đó, lúc anh nhìn thấy tôi, ánh mắt cũng chợt dừng lại trên người tôi vài giây rồi nhanh chóng quay đi chỗ khác, tỏ vẻ như chúng tôi không hề quen biết nhau.
Đúng lúc đó, Dương đứng lên tươi cười nói:
- Tao tưởng tao mới bận tối mắt tối mũi rồi mà mày còn bận hơn. Sao rồi? Ký xong hợp đồng chưa?
- Mới ký xong.
Dương quay sang nhìn tôi, giơ tay giới thiệu:
- Đây là Vân, bạn tao. Hôm nay lúc đầu là hẹn Vân đi ăn cơ, mày vào nên tao rủ Vân đi cùng luôn.
Nói xong, anh lại giới thiệu ngược lại tôi với Huy:
- Vân, đây là anh bạn của anh, tên Huy, lúc nãy nói với em đấy.
- À… vâng, em chào anh ạ.
Tôi nói năng lí nhí trong miệng, mặt đỏ bừng bừng, cũng chẳng dám nhìn Huy nữa mà chỉ ngước lên theo phép lịch sự rồi lại cúi mặt xuống.
Thật ra không cần Dương giới thiệu thì chúng tôi cũng đã quen nhau từ trước rồi, quen từng tấc da thịt của nhau nữa là đằng khác. Vậy thì liệu đến khi Dương biết sự thật này có khinh rẻ tôi không? Có còn muốn làm bạn với tôi nữa không? Chúng tôi sẽ vẫn vui vẻ như bây giờ hay lại trở thành người dưng như bao người qua đường khác?
Rất may, Huy là một người đàn ông theo cả đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, anh không vạch trần tôi mà chỉ gật đầu như những người mới quen biết bình thường:
- À, chào em.
Đã lâu không gặp, anh vẫn đẹp trai như trước đây, chỉ là hơn một năm trôi qua Huy phong độ thêm rất nhiều. Ánh mắt anh vẫn lạnh nhạt hờ hững, sắc mặt khó dò đoán được ý, tóc tai lúc nào cũng cắt ngắn gọn gàng và chỉ độc duy nhất một màu đen.
Hóa ra thời gian dài như thế đã có nhiều thứ thay đổi thật, từ mối quan hệ cho đến những người xung quanh, đến cả chúng tôi bây giờ cũng không thể thẳng thắn nhìn nhau như ngày xưa nữa. Chỉ duy nhất có một điều mà giây phút gặp lại anh tôi mới hiểu, đó chính là tình cảm của mình hóa ra vẫn ở đây, chưa hề phai nhạt.
Dương không biết chuyện của chúng tôi nên vẫn cứ vô tư nói chuyện, anh hỏi Huy dạo này công việc ngoài bắc thế nào, lần này vào Sài Gòn lâu không, tôi thì ngồi một bên nghe hai người trò chuyện, thỉnh thoảng góp vui vài ba câu cho phải phép, còn lại cũng chẳng biết nói thêm gì nữa.
- Này, thế khi nào mày định cưới đấy? Cưới đi thôi. Nhà mày với nhà Vy qua lại lâu rồi còn gì.
- Cưới sớm làm gì, đang độc thân không thích à, tự nhiên lấy vợ vào phiền bỏ xừ.
- Quan trọng là bố mẹ giục sốt cả ruột, không lấy không được.
- Thế mày thì sao? Sắp lấy vợ chưa mà cứ giục người khác thế?
- Tao đang chờ Vân đồng ý.
Nghe đến tên mình, tôi mới giật mình ngẩng đầu nhìn về phía Huy, sau đó mới nhận ra mình hơi vô duyên nên quay lại nhìn Dương, hỏi:
- Dạ?
- Anh nói anh đang chờ em đồng ý.
- Đồng ý gì cơ ạ?
- Cái cô ỉn này nữa, nãy giờ đầu óc em để đi đâu thế.
- Em đang nghĩ đến tiền thu vào ngày hôm nay, đang tính xem có thiếu đồng nào không.
Dương bật cười, giơ tay xoa xoa đầu tôi rồi bảo với Huy:
- Vân làm thu ngân ở nhà hàng bên Quận 3. Trước em ấy mới vào đây bị tai nạn, phải vào viện nên tao mới quen.
Tôi tưởng theo bình thường thì Huy sẽ nói: “À, thì ra là thế. Em làm nhà hàng gì?”, thế nhưng cuối cùng anh lại hỏi:
- Bị tai nạn gì?
- Bị ô tô đâm. Gãy chân với khâu mấy mũi, giờ lành hết rồi. Mày nhìn thấy tao khâu đẹp không, chỗ bắp tay Vân đấy, giờ không thấy sẹo nữa nhỉ?
- Không khâu đẹp thì phí tiền học mấy năm ở Nhật ra à?
- Học phí mấy năm ở Nhật cũng chẳng bằng học bổng đại học Điện lực năm năm của mày.
Dương với Huy có vẻ rất thân, anh vô tư nói cho tôi nghe về Huy mà chẳng hề biết giữa bọn tôi từng xảy ra chuyện gì cả:
- Trước Huy học cùng cấp 2, cấp 3 với anh, nó học giỏi cực ấy. Thi vào Đại học Điện Lực được Á Khoa luôn đấy.
- À… anh Huy giỏi thế ạ?
- Ừ, nó học kỹ sư hệ thống điện 5 năm, năm nào cũng được học bổng. Anh học y bên Nhật 6 năm mà chỉ có 3 năm được nhận học bổng thôi.
Huy khẽ cười, anh cầm cốc rượu trên bàn lên uống rồi mới nói:
- Học bổng ở Việt Nam mà nó dám so sánh với bên Nhật. Mày bị sao thế? Khoe vớ vẩn.
Tôi cũng gật gù hùa theo anh:
- Anh Dương học cũng giỏi mà, mới ba mươi tuổi đã làm phó khoa ở bệnh viện rồi. Em gần ba mươi mà vẫn đang tay trắng lập nghiệp đây này.
- Hay là em đừng lập nghiệp nữa, ở nhà đi anh nuôi này.
- Thôi nhé, anh lại nhớ nghề rồi phải không?
- Nuôi xong không bỏ rơi nữa đâu, em yên tâm.
Nếu như bình thường, khi Dương với tôi nói đùa như thế, tôi sẽ cười toe cười toét. Nhưng mà bây giờ có Huy đang ngồi đây, tôi không thể nào cười tự nhiên được, thế nên chỉ có thể gượng gạo trả lời:
- Các anh ăn đi, cả anh Huy nữa, chắc bay từ Hà Nội vào đây đói rồi phải không? Ăn thôi, đồ ăn nguội hết rồi này.
Huy liếc nhìn tôi, mắt anh đen và sâu làm tôi chẳng hiểu anh đang nghĩ gì, chỉ thấy tim đập mình cứ thình thịch như trống dồn. Tôi bối rối đỏ mặt, cúi xuống tránh đi ánh mắt anh, mấy giây sau Huy nói:
- Ừ, ăn thôi.
Vì lâu lâu mới có dịp gặp nhau nên chỉ có mỗi hai người đàn ông mà uống hết cả một chai rượu vang đỏ, tôi thì thỉnh thoảng chỉ nhấm nháp một tý chứ không dám uống nhiều. Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện cho đến gần mười giờ đêm mới tàn cuộc, lúc thanh toán xong, Dương dắt tay tôi đi ra cửa rồi bảo:
- Giờ có muộn không em, đi xem phim đi.
Tôi quay lại nhìn Huy đang lững thững đi sau một đoạn, giờ xem phim thì vẫn kịp nhưng lỡ có anh đi cùng thì cũng ngại, với cả tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu mà xem phim nữa, cuối cùng đáp:
- Thôi, em về ngủ mai còn đi làm nữa. Hôm khác đi anh.
- Em giận à?
- Vâng, giận đấy. Thế nên hôm sau đi xem phim anh phải mua đền cho em hai bịch bỏng ngô thì em mới hết giận.
Dương phì cười:
- Được luôn.
Chúng tôi mới nói xong thì Huy cũng đi đến nơi, anh không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm bàn tay Dương đang cầm tay tôi vài giây rồi quay đi chỗ khác. Chẳng hiểu sao tự nhiên tôi chột dạ, giống như kiểu vừa làm việc xấu bị phát hiện, vội vội vàng vàng giật tay ra khỏi tay Dương.
- Mày ở khách sạn đâu thế?
- Ở bên quận 2 kia. Giờ về luôn chưa hay còn muốn đi đâu nữa không?
- Mày muốn đi đâu không?
Huy liếc đồng hồ, xong lại nói:
- Thôi, muộn rồi. Về đi. Lần sau tao vào rỗi thì tao gọi.
- Chiều mai mày mới về cơ mà, sáng mai tao chạy qua sớm rồi đi ăn sáng.
- Ok.Thế cũng được.
- Nhớ đợi tao đấy.
- Biết rồi, về đi.
Mãi cho đến khi tôi với Dương lên xe ra về, tôi mới dám lí nhí chào Huy một câu. Anh chỉ gật đầu, còn lại cũng chẳng buồn nói gì với tôi nữa.
Tôi biết Huy tỏ ra không quen biết như thế là tốt cho tôi, nhưng mà chẳng hiểu sao khi đối diện với ánh mắt nhìn tôi như người xa lạ của anh, lòng tôi lại cứ cảm thấy đau đớn như bị xát muối.
Gần một năm qua đi rồi, tôi chưa từng nghĩ rồi chúng tôi sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, cũng chưa từng hy vọng Huy còn nhớ đến tôi, thế mà bây giờ đùng một cái tôi và anh lại gặp nhau ở đất Sài Gòn xa xôi, có chung một người bạn, thậm chí còn ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm. Ông trời dường như biết cách trêu người thật đấy.
Trước đây tôi vẫn biết trái đất rất tròn, nhưng không ngờ hôm nay gặp lại mới hiểu hóa ra cuộc đời này lại luẩn quẩn đến thế, luẩn quẩn mãi không dứt được, người với người đi hết một vòng cuối cùng lại gặp nhau.
Nhìn thấy Huy, tôi sững sờ không sao tin được, cứ thế ngồi đần ra nhìn chằm chằm anh. Trong khi đó, lúc anh nhìn thấy tôi, ánh mắt cũng chợt dừng lại trên người tôi vài giây rồi nhanh chóng quay đi chỗ khác, tỏ vẻ như chúng tôi không hề quen biết nhau.
Đúng lúc đó, Dương đứng lên tươi cười nói:
- Tao tưởng tao mới bận tối mắt tối mũi rồi mà mày còn bận hơn. Sao rồi? Ký xong hợp đồng chưa?
- Mới ký xong.
Dương quay sang nhìn tôi, giơ tay giới thiệu:
- Đây là Vân, bạn tao. Hôm nay lúc đầu là hẹn Vân đi ăn cơ, mày vào nên tao rủ Vân đi cùng luôn.
Nói xong, anh lại giới thiệu ngược lại tôi với Huy:
- Vân, đây là anh bạn của anh, tên Huy, lúc nãy nói với em đấy.
- À… vâng, em chào anh ạ.
Tôi nói năng lí nhí trong miệng, mặt đỏ bừng bừng, cũng chẳng dám nhìn Huy nữa mà chỉ ngước lên theo phép lịch sự rồi lại cúi mặt xuống.
Thật ra không cần Dương giới thiệu thì chúng tôi cũng đã quen nhau từ trước rồi, quen từng tấc da thịt của nhau nữa là đằng khác. Vậy thì liệu đến khi Dương biết sự thật này có khinh rẻ tôi không? Có còn muốn làm bạn với tôi nữa không? Chúng tôi sẽ vẫn vui vẻ như bây giờ hay lại trở thành người dưng như bao người qua đường khác?
Rất may, Huy là một người đàn ông theo cả đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, anh không vạch trần tôi mà chỉ gật đầu như những người mới quen biết bình thường:
- À, chào em.
Đã lâu không gặp, anh vẫn đẹp trai như trước đây, chỉ là hơn một năm trôi qua Huy phong độ thêm rất nhiều. Ánh mắt anh vẫn lạnh nhạt hờ hững, sắc mặt khó dò đoán được ý, tóc tai lúc nào cũng cắt ngắn gọn gàng và chỉ độc duy nhất một màu đen.
Hóa ra thời gian dài như thế đã có nhiều thứ thay đổi thật, từ mối quan hệ cho đến những người xung quanh, đến cả chúng tôi bây giờ cũng không thể thẳng thắn nhìn nhau như ngày xưa nữa. Chỉ duy nhất có một điều mà giây phút gặp lại anh tôi mới hiểu, đó chính là tình cảm của mình hóa ra vẫn ở đây, chưa hề phai nhạt.
Dương không biết chuyện của chúng tôi nên vẫn cứ vô tư nói chuyện, anh hỏi Huy dạo này công việc ngoài bắc thế nào, lần này vào Sài Gòn lâu không, tôi thì ngồi một bên nghe hai người trò chuyện, thỉnh thoảng góp vui vài ba câu cho phải phép, còn lại cũng chẳng biết nói thêm gì nữa.
- Này, thế khi nào mày định cưới đấy? Cưới đi thôi. Nhà mày với nhà Vy qua lại lâu rồi còn gì.
- Cưới sớm làm gì, đang độc thân không thích à, tự nhiên lấy vợ vào phiền bỏ xừ.
- Quan trọng là bố mẹ giục sốt cả ruột, không lấy không được.
- Thế mày thì sao? Sắp lấy vợ chưa mà cứ giục người khác thế?
- Tao đang chờ Vân đồng ý.
Nghe đến tên mình, tôi mới giật mình ngẩng đầu nhìn về phía Huy, sau đó mới nhận ra mình hơi vô duyên nên quay lại nhìn Dương, hỏi:
- Dạ?
- Anh nói anh đang chờ em đồng ý.
- Đồng ý gì cơ ạ?
- Cái cô ỉn này nữa, nãy giờ đầu óc em để đi đâu thế.
- Em đang nghĩ đến tiền thu vào ngày hôm nay, đang tính xem có thiếu đồng nào không.
Dương bật cười, giơ tay xoa xoa đầu tôi rồi bảo với Huy:
- Vân làm thu ngân ở nhà hàng bên Quận 3. Trước em ấy mới vào đây bị tai nạn, phải vào viện nên tao mới quen.
Tôi tưởng theo bình thường thì Huy sẽ nói: “À, thì ra là thế. Em làm nhà hàng gì?”, thế nhưng cuối cùng anh lại hỏi:
- Bị tai nạn gì?
- Bị ô tô đâm. Gãy chân với khâu mấy mũi, giờ lành hết rồi. Mày nhìn thấy tao khâu đẹp không, chỗ bắp tay Vân đấy, giờ không thấy sẹo nữa nhỉ?
- Không khâu đẹp thì phí tiền học mấy năm ở Nhật ra à?
- Học phí mấy năm ở Nhật cũng chẳng bằng học bổng đại học Điện lực năm năm của mày.
Dương với Huy có vẻ rất thân, anh vô tư nói cho tôi nghe về Huy mà chẳng hề biết giữa bọn tôi từng xảy ra chuyện gì cả:
- Trước Huy học cùng cấp 2, cấp 3 với anh, nó học giỏi cực ấy. Thi vào Đại học Điện Lực được Á Khoa luôn đấy.
- À… anh Huy giỏi thế ạ?
- Ừ, nó học kỹ sư hệ thống điện 5 năm, năm nào cũng được học bổng. Anh học y bên Nhật 6 năm mà chỉ có 3 năm được nhận học bổng thôi.
Huy khẽ cười, anh cầm cốc rượu trên bàn lên uống rồi mới nói:
- Học bổng ở Việt Nam mà nó dám so sánh với bên Nhật. Mày bị sao thế? Khoe vớ vẩn.
Tôi cũng gật gù hùa theo anh:
- Anh Dương học cũng giỏi mà, mới ba mươi tuổi đã làm phó khoa ở bệnh viện rồi. Em gần ba mươi mà vẫn đang tay trắng lập nghiệp đây này.
- Hay là em đừng lập nghiệp nữa, ở nhà đi anh nuôi này.
- Thôi nhé, anh lại nhớ nghề rồi phải không?
- Nuôi xong không bỏ rơi nữa đâu, em yên tâm.
Nếu như bình thường, khi Dương với tôi nói đùa như thế, tôi sẽ cười toe cười toét. Nhưng mà bây giờ có Huy đang ngồi đây, tôi không thể nào cười tự nhiên được, thế nên chỉ có thể gượng gạo trả lời:
- Các anh ăn đi, cả anh Huy nữa, chắc bay từ Hà Nội vào đây đói rồi phải không? Ăn thôi, đồ ăn nguội hết rồi này.
Huy liếc nhìn tôi, mắt anh đen và sâu làm tôi chẳng hiểu anh đang nghĩ gì, chỉ thấy tim đập mình cứ thình thịch như trống dồn. Tôi bối rối đỏ mặt, cúi xuống tránh đi ánh mắt anh, mấy giây sau Huy nói:
- Ừ, ăn thôi.
Vì lâu lâu mới có dịp gặp nhau nên chỉ có mỗi hai người đàn ông mà uống hết cả một chai rượu vang đỏ, tôi thì thỉnh thoảng chỉ nhấm nháp một tý chứ không dám uống nhiều. Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện cho đến gần mười giờ đêm mới tàn cuộc, lúc thanh toán xong, Dương dắt tay tôi đi ra cửa rồi bảo:
- Giờ có muộn không em, đi xem phim đi.
Tôi quay lại nhìn Huy đang lững thững đi sau một đoạn, giờ xem phim thì vẫn kịp nhưng lỡ có anh đi cùng thì cũng ngại, với cả tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu mà xem phim nữa, cuối cùng đáp:
- Thôi, em về ngủ mai còn đi làm nữa. Hôm khác đi anh.
- Em giận à?
- Vâng, giận đấy. Thế nên hôm sau đi xem phim anh phải mua đền cho em hai bịch bỏng ngô thì em mới hết giận.
Dương phì cười:
- Được luôn.
Chúng tôi mới nói xong thì Huy cũng đi đến nơi, anh không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm bàn tay Dương đang cầm tay tôi vài giây rồi quay đi chỗ khác. Chẳng hiểu sao tự nhiên tôi chột dạ, giống như kiểu vừa làm việc xấu bị phát hiện, vội vội vàng vàng giật tay ra khỏi tay Dương.
- Mày ở khách sạn đâu thế?
- Ở bên quận 2 kia. Giờ về luôn chưa hay còn muốn đi đâu nữa không?
- Mày muốn đi đâu không?
Huy liếc đồng hồ, xong lại nói:
- Thôi, muộn rồi. Về đi. Lần sau tao vào rỗi thì tao gọi.
- Chiều mai mày mới về cơ mà, sáng mai tao chạy qua sớm rồi đi ăn sáng.
- Ok.Thế cũng được.
- Nhớ đợi tao đấy.
- Biết rồi, về đi.
Mãi cho đến khi tôi với Dương lên xe ra về, tôi mới dám lí nhí chào Huy một câu. Anh chỉ gật đầu, còn lại cũng chẳng buồn nói gì với tôi nữa.
Tôi biết Huy tỏ ra không quen biết như thế là tốt cho tôi, nhưng mà chẳng hiểu sao khi đối diện với ánh mắt nhìn tôi như người xa lạ của anh, lòng tôi lại cứ cảm thấy đau đớn như bị xát muối.
Gần một năm qua đi rồi, tôi chưa từng nghĩ rồi chúng tôi sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh này, cũng chưa từng hy vọng Huy còn nhớ đến tôi, thế mà bây giờ đùng một cái tôi và anh lại gặp nhau ở đất Sài Gòn xa xôi, có chung một người bạn, thậm chí còn ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm. Ông trời dường như biết cách trêu người thật đấy.